Tại sao....tại sao lại làm như vậy? Ngươi....ngươi tưởng ta sẽ cảm kích ngươi sao? Đừng hoang tưởng....có chết cũng đừng hoang tưởng!
Lưỡng Nguyệt nhìn nam nhân đang nằm trong lòng mình đang nhẹ mỉm cười. Cớ gì tâm bà ta lại đau như muốn vỡ ra từng mảnh. Thật không ngờ có lúc bà ta sẽ vì con chó bà ta chán ghét mà cảm thấy đau lòng....
- Không cần....không cần ngươi cảm kích ta! A Nguyệt...ngươi là người mà ta yêu thương nhất...xin lỗi...xin lỗi vì đã phản bội ngươi...xin lỗi...xin lỗi vì không giúp ngươi hoàn thành những mong muốn...
Ông ta khó khăn nói từng chữ. Trước mắt cũng đã nhòa đi một mảng.
Có gì đó ấm ấm chảy lên tay ông ta. Lưỡng Nguyệt của ông ta đang khóc sao? Khóc vì ông ta sao?
- Ngươi câm mồm cho ta! Ta không cần....ta không cần ngươi tỏ vẻ cao thượng! Thái y....phải... thái y sẽ cứu được ngươi!
Lưỡng Nguyệt muốn vùng dậy đi kiếm người thì đã bị Triều Thái Thái nắm lại cánh tay. Ông ta đột nhiên tham luyến rồi. Tham luyến vòng tay của người nữ nhân này....
- Kh-không cần đâu....ta cũng....cũng chẳng sống được bao lâu cả...trước khi chết...trước khi chết ta chỉ muốn nói với ngươi...A Nguyệt....ta...ta yêu ngươi....ta thật sự rất yêu ngươi...
Nói xong lời cần nói. Ông ta mỉm cười một cách thanh thản. Sau đó lau đi giọt lệ vương trên đôi gò má người thương.
Cơ thể ông ta lúc này thật nhẹ nhõm làm sao. Từng chuyện trước kia từng diễn ra không ngừng chạy nhanh qua tâm trí. Hóa ra lần này là lần đầu A Nguyệt khóc vì ông ta. Khóc vì Triều Thái Thái...
Cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-tram-luan/293407/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.