Cả đoàn xe cấp tốc vào cung, mọi người đều nằm trong trạng thái thiếu sức sống, Lam Tịnh chưa khỏi bệnh lại đi đường xa may mà có Tiểu Kì bên cạnh đỡ nếu không cô đã gục xỉu rồi.
"Tịnh nhi, một năm qua phủ phò mã vẫn còn. Con và ba người Ngô Thông hãy về phủ nghỉ ngơi đi" Dương Ngạo Hiên ôn hòa nói.
"Vậy Lam Tịnh xin cáo lui" Lam Tịnh nhàn nhạt nói rồi xoay người rời đi.
"Còn Thúc Đình, ngươi cũng biết về việc này. Hãy theo Dực vương về phủ nghỉ ngơi, bốn ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ" Dương Ngạo Hiên nhìn Thúc Đình nói.
Thúc Đình tròn mắt, bốn ngày có nhanh quá không. Thúc Đình không dám cãi chỉ đành ngoan ngoãn theo Dực vương về phủ. Tẩm điện của Ngọc Trân của và nơi Thúc Đình nghỉ không gần nhau, muốn gặp cũng khó. Toàn thân ngâm nước Thúc Đình thở hắt ra hơi, trong lòng cô có hơi lại mong chờ đến ngày đó, cô muốn thấy Ngọc Trân nàng ấy dưới bộ hỉ phục đỏ trong xinh đẹp đến nhường nào. Suy nghĩ đó thoáng chốc bị Thúc Đình đẩy ra khỏi đầu, so với Lam Tịnh thì chuyện tình cảm của cô với Ngọc Trân không quá rắc rối mệt mỏi. Nhưng mà lỡ như sau này cô trở về hiện đại thì Ngọc Trân phải làm sao đây. Vấn thì thương mà vương thì tội, thật khó lựa chọn mà.
Lam Tịnh không trở về phủ ngay mà lại đến tẩm cung hoàng hậu vấn an, hoàng thượng nói hoàng hậu vẫn chưa biết chuyện, một năm qua người rất lo lắng đến nỗi sinh bệnh không hết.
"Nhi thần tham
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-doi-yeu-nang/327225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.