“Vì sao chị lại muốn dẫn em tới đây! Vì sao!”
“Bạch Khả em hãy nghe chị nói, chị không tìm được nơi có thể nhận và giúp đỡ chúng ta ở Kansas, chị không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời trở lại Nebraska, chờ em khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ lên đường, được không, được không……”
“Chị có biết em dùng bao lâu mới đến đây…… Vì sao…… Em không có thời gian!”
“Mặc kệ ra sao, chị không thể để em đến tính mạng cũng không cần được. Hôm nay em nhất định phải đợi ở chỗ này.”
Phòng khách sạn tối mờ, Belle đặt Bạch Khả lên giường, chờ cô khóc đủ loạn đủ, mới đắp chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bạch Khả nghe được tiếng cạch cạch, nước mắt chợt rơi xuống.
Theo cửa chớp ánh sáng le lói hắt vào trong, cô mở hai mắt khô khốc, ánh mắt tan rã.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị đẩy ra. cô không cần nhìn cũng biết, anh đến đây.
Anh là ảo giác của cô, là thứ duy nhất đánh tan sự mệt mỏi của cô. Rất nhiều đêm không ngủ, đều là người như thực như mộng này cùng cô trải qua.
“Làm sao bây giờ, dường như em cứ quay tròn tại chỗ, em không thể đến được nơi ấy.”
Giọng nói của cô vỡ vụn trong không khí, nước mắt vui mừng từ đuôi mắt ồ ồ chảy ra, thấy không rõ hình dạng người bên giường. Cô vươn tay, người đàn ông cúi người xuống, để tay cô có thể chạm vào được mặt anh.
“Làm sao bây giờ đây, Nhất Đường, anh nói cho em biết đi.”
Cô cố gắng vòng qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-duong-dau-mot-duong-yeu/2375654/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.