Phó Đình lái xe mang Phó Kiến Sâm tới nơi mà Phó Chân từng thuê trọ, Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ, tòa nhà này nhìn có nguy cơ sẽ sập bất cứ lúc nào, giống như chỉ cần đụng vào thì nó sẽ sụp đổ ngay lập tức. Mấy ngày trước có một trận gió to làm thổi bay mất một phần bức tường, những viên gạch cùng xi măng rơi xuống thành đống ở phía Tây, bên trên còn bị phủ một lớp rác nhựa.
Phó Kiến Sâm đột nhiên nhớ tới bộ dạng của Phó Chân lúc trước khi gặp hắn ở chỗ này, chua xót trong lòng lan tràn đến trái tim.
Có lẽ do càng đến gần nối khiế sợ trong lòng càng cao. Hai người họ nhìn xuống cầu thang một lúc lâu không di chuyển.Họ cứ đứng mãi cho đến khi hoàng hôn buôn xuống, lúc này Phó Kiến Sâm mới có một chút động tác, hắn hướng Phó Đình nói: “Đi lên đi.”
Chỉ là bọn họ cũng không biết Phó Chân ở lầu mấy, cũng may lúc bí thư đi điều tra Phó Chân, vị thám tử tư kia điều tra cũng cẩn thận.
Phó Đình gọi điện thoại cho bí thư, bí thư ở đầu bên kia điện thoại nói cho Phó Đình: “Hẳn là ở lầu sáu, nếu tôi nhớ không nhầm thì số nhà là 0609.”
Xuyên qua hành lang tối tăm chật hẹp, Phó Kiến Sâm đứng trước cửa phòng 0609, Phó Kiến Sâm nâng tay lên gõ cửa phòng.
Không có ai ra mở cửa, mà lúc này chủ nhà của nơi này đi lên, lúc này hắn đang định đi lên thu dọn phòng của Phó Chân và Giang Hằng Thù, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai/2216062/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.