Sau khi Phó Đình cùng Đường Loan Loan nói chuyện điện thoại xong liền đi xuống lầu, anh em Lưu gia làm Đường Loan Loan bị thương đang bị vệ sĩ lôi ra ngoài đại sảnh, trong miệng bọn họ không ngừng chửi bậy, nguyền rủa Phó gia sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng.
Phó Đình cũng không để ý, hắn nhìn thoáng qua Phó Kiến Sâm đang an tĩnh ngồi ở bên bàn ăn, do dự một chút, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Ba, buổi tối hôm trước con nhìn thấy Phó Chân.”
Phó Kiến Sâm nghe được tên Phó Chân, ngẩn ra một chút, tựa hồ là đã quên mất người này, hắn ừ một tiếng, đem tờ báo trong tay lật qua một tờ, không chút để ý nhìn về phía Phó Đình hỏi: “Ồ, hắn hiện tại thế nào?”
Phó Đình ngồi đối diện Phó Kiến Sâm, hướng hắn nói: “Nhìn dáng vẻ thì thấy sống cũng không được tốt cho lắm.”
Xem cách ăn mặc của hắn hẳn là làm phục vụ quán bar, đã trễ thế này mới tan tầm phỏng chừng không phải một cái địa phương tốt.
Phó Kiến Sâm cười một tiếng: “Hắn sống tốt hay không thì liên quan gì đến Phó gia? Có thể sống sót đã không tồi.”
Phó Đình: “Cũng đúng.”
Hai người trầm mặc một lát, mẹ Lý bưng bữa tối từ trong phòng bếp đi ra, đem bữa tối đặt trên bàn, sau đó lui xuống.
Phó Đình mới vừa cầm chiếc đũa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn mặt Phó Kiến Sâm nói: “Đúng rồi, chân hắn giống như có vấn đề.”
Phó Kiến Sâm giương mắt hỏi: “Ai?”
“Phó Chân.”
Phó Kiến Sâm cũng không muốn nghe đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-giac-ngu-day-ta-mang-thai/2216194/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.