Khi Hoàn Nhi cùng Trì Thanh Ngọc đi theo con đường mòn tới gần đại điện lầu Đúc kiếm thì cũng là lúc mọi người đang vây quanh Lệ Tinh Xuyên và Lam Hạo Nguyệt đang bước lên thềm đá cuối cùng. Những người chờ ở bên ngoài đại điện đã lâu cùng đốt pháo, nhất thời tiếng động vang rần rần, vụn giấy đỏ bay lả tả. Trương Hạc Đình và Vạn Thuần Đạt tự đến chỗ của mình, lấy thân phận trưởng bối bước vào hỉ đường. Đường Ký Dao ôm con đi theo, chỉ vào Lam Hạo Nguyệt nói: “Quan Nhi, con mau gọi dì họ đi, hôm nay dì họ là cô dâu, lát nữa sẽ có đồ ngon cho con ăn.”
Quan Nhi huơ cánh tay nhỏ xíu, miệng nói không rõ: “Cô dâu cô dâu!” Trong tiếng mọi người cười vang, có người cầm dải lụa đỏ đi tới, khoác lên vai Lệ Tinh Xuyên. Lệ Tinh Xuyên cầm một đoạn, để Lam Hạo Nguyệt giữ chặt trong tay.
Trong đám đông chen lấn, không ai chú ý tới Hoàn Nhi đang mang Trì Thanh Ngọc đi tới từ sau. Cô bé nắm chặt tay chàng, sợ chàng bị người khác chen lấn đẩy qua một bên, càng sợ chàng sẽ đi vào đám đông. Khuôn mặt của Trì Thanh Ngọc có miếng lụa mỏng che đi, lại thêm áo dài đen như mực, cứ như hòa vào màn đêm.
Trong tiếng pháo vang vang, “Bái đường!” Tiếng Đường Ký Dao vui thích trong trẻo vang lên, hòa cùng tiếng trống nhạc trong điện. Lệ Tinh Xuyên cầm dải lụa đỏ dẫn Lam Hạo Nguyệt đi qua đám đông, bước vào đại điện.
Trì Thanh Ngọc vốn luôn đứng ở sau đám đông, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ho-sen-xanh-doi-trang-len/1850111/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.