Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điền Tiểu Phân sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh một tiếng mắng chửi nói: “Cha mẹ đánh con là chuyện kinh thiên địa nghĩa, mạng của mày là của tao, đánh mày vài cái thì làm sao? Lại nói, nếu không phải sinh mày, sao tao lại mất việc, mất tiền phạt, tao không ném mày đi là may cho mày lắm rồi, đến giờ mày còn dám oán giận tao đánh mày?”
“Là mẹ muốn sinh con trai để ở trước mặt nhà chồng ngẩng đầu đắc ý nên mới khăng khăng sinh cái thai thứ hai, cũng không phải con muốn đầu thai làm con của mẹ, cho nên dù mẹ mất việc, bị phạt tiền cũng chỉ có thể trách mẹ lựa chọn như vậy!”
Tĩnh Vi lạnh lùng mở miệng, đôi mắt trong suốt sâu thẳm không giống thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi ngược lại trấn tỉnh như xuyên thủng thế sự vậy.
Điền Tiểu Phân ngẩn người.
Đứa con gái út này trước giờ đều là khiếp nhược lại nhút nhát, ngày thường rất ít nói chuyện, chỉ biết cúi đầu im lặng làm việc, hôm nay lại làm sao vậy, uống lộn thuốc hay sao?
Ánh mắt Điền Tiểu Phân tìm tòi, đang muốn tiến lên nhặt cây gậy gắp than rớt trên mặt đất thì Tĩnh Vi giành trước một bước cầm lên: “Từ hôm nay con dọn đến ký túc xá trường học, từ nay về sau, không có việc gì con sẽ không trở về.”
“Mày làm phản rồi!” Điền Tiểu Phân tức giận vỗ ngực, thở hổn hển, Nguyễn Tư Vũ xoay tròn mắt, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ bà ta: “Mẹ, xin mẹ bớt giận, hôm nay con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-lan-gap-go-tong-thong-dinh-mot-doi/452839/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.