Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô gái nằm trên giường ngất đi đến giờ vẫn không tỉnh, Lưu Ái Anh nhìn dòng máu tươi kia lại dùng rơm rạ tách ra, sau đó phủ lớp tro lên, mãi đến khi máu dần ngừng chảy, bà ta mới hừ lạnh một tiếng xoay người đi ra ngoài.
...
Tháng 2 thời tiết lạnh giá.
Nhưng vì kế sinh nhai, mọi người bận rộn tới mức trời chưa sáng đã phải rời giường bắt đầu một ngày làm lụng vất vả.
Chợ là nơi náo nhiệt nhất nhưng hôm nay lại náo nhiệt hơn hẳn ngày xưa.
"Có thấy không? Cô ta có tiếng là giày rách... nghe nói còn ít tuổi đã làm tiểu tam nhà người ta, phi, thật không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, thật là mất mặt, khó trách người ta không cần cô ta... "
Không biết là ai nhặt một đôi giày từ trong đống rác ném lên người Nguyễn Tĩnh Vi, sau đó cả đám cười vang.
Ống quần của Nguyễn Tĩnh Vi đều là máu, mỗi bước đi như đạp lên lưỡi dao, đau đớn vô cùng.
Nhưng cô không thể chết ở chỗ này được, cô không thể cứ thế bị người ta thóa mạ mà chết ở đầu đường gió lạnh được.
Cô không muốn cõng một thân ô danh mà chết đi.
Nhưng cô không chịu đựng được nữa rồi.
Trời dần sáng, sương lạnh đầy đất, cô nằm giãy giụa trên mặt đất bẩn thỉu, chop mũi đầy mùi hôi tanh, mỗi khi hít thở đều giống như có vô vàn dao nhỏ tràn vào khi quản.
Hạ thân còn không ngừng chảy máu, nhưng cô đã đau đến chết lặng rồi.
Tỉnh lại biết đứa bé đã chết, lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-lan-gap-go-tong-thong-dinh-mot-doi/452845/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.