“Hự, khoảng thời gian trước không phải là bận nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đuổi ả yêu quái đuổi đó đi sao? Nhưng thất bại rồi.”“Tôi có một người anh em, điều kiện gia đình không tồi kiến thức lại rộng, hồi trước ngẫu nhiên nghe cậu ấy nói quốc gia chúng ta có bộ môn đặc thù, chuyên môn quản lý những chuyện ma quái như này.
Nếu đạo sĩ không chính thống không đáng tin cậy hay là để tôi giúp ông hỏi người anh em kia? Có lẽ thật sự có loại bộ môn đó tồn tại, đến lúc đó là có thể đủ giúp được ông rồi.”“Thật à?”“Lúc trước ngẫu nhiên nghe được một lần, cụ thể có phải thật hay không tôi phải hỏi kỹ đã.”“Anh em tốt, hạnh phúc của tôi dựa hết vào ông.
Nếu không đuổi ả yêu quái kia đi, đời này tôi sẽ bị ả ta bắt nạt, phiền ông giúp hỏi người anh em đó, bảo họ tới xử lý sẽ yêu quái.” Trần Minh kích động tới mức hốc mắt hơi ửng đỏ, nếu không phải là một người đàn ông cao lớn thì có lẽ hắn đã khóc vì vui quá rồi.Đây, đúng là trời không tuyệt đường người mà.Khi Linh Hư Tử biết Bạch Xu Hòa còn đi làm huấn luyện viên ở một võ đường thì kinh ngạc đến ngây người.“Nhập gia tùy tục, cho dù là tu đạo thì bây giờ còn không thể tịch cốc, cần phải ăn cơm.
Chỉ là đi làm mà thôi, kỳ lạ lắm à?”Bạch Xu Hòa lái xe, Linh Hư Tử ngồi bên cạnh: “Nếu không đi làm thì không thể mua chiếc xe này.
Ở đây nơi nơi đều có camera theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-lan-khong-can-than-thanh-dao-to/1876405/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.