Trong vòng hai tiếng đồng hồ, vô số câu chất vấn, giọng nói xem thường
châm chọc đổ dồn về phía cô.
Từ đầu tới cuối, thiếu chữ chỉ nói hai chữ: "Là
tôi!"
Trong nháy mắt, toàn bộ Facebook đều rung động.
Rất nhiều lời nhục mạ
truyền từ bên dưới tới tại không dứt, thậm chỉ có người còn bảo cô cút khỏi
thành phố Nam Dương.
“Tôi có thể đi chưa?" Thiếu nữ đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Đã hai tiếng rồi, nếu cô còn chưa về thì mẹ sẽ lo lắng.
Vân Hâm Bằng đột
nhiên tiến lên phía trước tát bốp vào mặt cô một cái.
Cái tát này tới đột nhiên
không ai trở tay kịp.
Đám phóng viên bên dưới đều ngàyngười.
Vân Tử Lăng cúi đầu, khỏe miệng kim cười.
Sau đó, cô đứng thẳng nhìn về
phía người được cô gọi là "bố" này.
Vân Hâm Bằng nhìn chằm chằm Vân Tử
Lăng, thấy sự lạnh lùng trong trong mắt đen nhánh kia, trong lòng ông ta xuất
hiện một chút không đành lòng.
Cô nhìn ông ta, đột nhiên cười.
Chỉ có điều, chẳng hiểu sao nụ cười này lại
khiến người ta đau lòng.
“Đừng quên lời hứa của ông!" Một lúc lâu sau, Vân Tử Lăng khể nói với
giọng chỉ hai người nghe được.
Sau đó, cô lập tức xoay người đi về phía cửa sau để đi ra ngoài.
Bên ngoài,
không biết trời đã mưa từ lúc nào.
Bầu trời đen kịt, giống như tâm trạng bị đè
nén của Vân Tử Lăng lúc này.
Cô đứng ở đó, nhìn về phía màn mưaào ào, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo
nhưng toàn thân vẫn run rẩy thấy rõ.
“Mày muốn bà ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-lan-the-than-ca-doi-day-dua/2605182/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.