Sắc trời chạng vạng, ba bóng người đi ra từ sâu bên trong rừng cây.
Trong miếu không nhóm lửa, hai bên nhìn nhau, lại cách màn mưa nên đều không nhìn rõ.
Lát sau, Tiêu Mãn Y lặng lẽ lui ra phía sau một bước, vốn định trở lại trong miếu, báo cho mấy người khác trong trang Lưu Vân đi trước một bước. Nhưng gió chợt nổi lên lay động vòng tay của nàng ấy, trong tiếng mưa rả rích, bỗng nhiên phát ra tiếng leng keng.
Hai bên yên lặng nửa khắc, chợt trong rừng có một người mở miệng nói:
– Yên Hoa?
Tiêu Mãn Y và Mục Diễn Phong đồng thời ngơ ngẩn, nhìn nhau rồi đi thẳng vào trong rừng mặc kệ nước mưa.
Vu Hoàn Chi trầm ngâm chốc lát, cũng cầm tay hoa đào Nam, đi về phía trước.
Đỉnh núi Thiên Bình nguy cơ tứ phía, mặc dù nghe thấy âm thanh của nhau, trong lòng cũng phải đề phòng.
Cách xa một trượng, bốn người bỗng dừng chân lại.
Một lát sau, Nam Sương và Tiêu Mãn Y nhìn nhau mà cười. Vu Hoàn Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, khom người gọi:
– Thiếu chủ.
Vẻ mặt Mục Diễn Phong nhẹ nhõm đi nhưng vẫn không thể che giấu tâm sự nặng nề, chốc lát, hắn đưa mắt dời về phía sau Vu Hoàn Chi, ngạc kinh nói:
– Âu Dương Vô Quá.
Âu Dương Vô Quá hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bốn người, phất tay áo vào trong căn miếu đổ nát.
Đỉnh núi Thiên Bình vẫn có mùi khói súng, mùi máu tanh vẫn chưa phai nhạt đi vì được nước mưa cọ rửa. Sau khi Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151331/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.