Kiếp nạn của Trang Lưu Vân vẫn chưa bị lộ chút phong thanh nào. Tống Tiết và Mục Hương Hương xử lí ngoài trang một cách êm thấm, khí thế.
Đêm đó trừ Tiêu Mãn Y gặp nạn ra thì những người còn lại hoặc bị thương hoặc hôn mê, chứ không hề bỏ mạng. Sau khi sắp xếp lại số người sau trang, Vu Hoàn Chi lại tăng cường phòng bị.
Đỗ Niên Niên và hoa đào Nam vẫn ở vườn Thấm Huân.
Cả đời Tiêu Mãn Y rày đây mai đó không hề định cư chốn nào, vườn Thấm Huân cũng coi như nhà của nàng ấy. Ma đầu họ Vu đoán Nam Sương sẽ nhớ mong Tiêu Mãn Y nên không muốn rời khỏi vườn Thấm Huân, bèn sai người chuyển đồ dùng hằng ngày của y từ hiên Huy Vũ tới. Dù sao có mình coi chừng thì cũng yên lòng hơn nhiều.
Bởi vì Đỗ Niên Niên tỉnh lại vào ban đêm, gặp hơi lạnh nên ngày hôm sau lại chóng mặt.
Vu Hoàn Chi nghĩ nếu đã cứu sống thì không cần nóng lòng thăm thính nhân quả sự việc, chi bằng đợi nàng ta khỏe hơn, đợi mình bận bịu xong rồi hỏi sau.
Nam Sương trở về từ vườn Phong Hòa của Mục Diễn Phong thì đã qua giờ ngọ. Trong lòng nàng khó chịu, vốn định tìm Vu Hoàn Chi song tìm khắp vườn cũng không thấy bóng dáng y đâu.
Vu Hoàn Chi là một người làm việc có hiệu suất rất cao, buổi sáng y xử lí xong những việc vặt vãnh, giờ đã ra ngoài trang dặn dò rồi.
Hoa đào Nam bèn ngồi một mình phơi nắng trước mái nhà cong cong. Ánh nắng ngày đông ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151363/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.