Sau khi vào đông, cảnh trí của trang Lưu Vân đẹp đẽ muôn ngần. Mai đỏ mai trắng xen nhau nở rộ, sắc sương bàng bạc trên suối nước như gương.
Bồ câu đưa thư vỗ cánh phành phạch, hạ xuống xương thú trong vườn Phong Hòa. Mục Diễn Phong không ở đây, Giang Lam Sinh xoay quạt lông trắng mấy vòng giữa mười ngón tay, ngón trỏ ngón cái tay trái để trong miệng, huýt một tiếng vang dội.
Bồ câu đưa thư đập cánh hạ xuống, dừng ở cổ tay Giang Lam Sinh, lông trắng bay xuống.
Lão gia tiểu thư phái Thiên Thủy ở kinh thành đều nghiện chim. Chẳng bao lâu sau, một lớn một nhỏ thả chim đi dạo nơi ngoại ô kinh thành như thể trăm sao vây trăng, là phong cảnh mà người kinh thành thường hăng say nhắc đến.
Tiểu Nam Sương học theo Nam Cửu Dương, kẹp ngón trỏ ngón cái trong miệng huýt sáo, tiếng cười lảnh lót vang tận mây xanh, quanh mình chim vỗ cánh bay. Chúng vỗ cánh theo nhịp điệu, vọt thẳng lên mây, cảnh tượng hùng vĩ, ngay cả rừng cây nhỏ cách đó hai dặm cũng phải chấn động rơi đầy lá cây.
Lúc ấy, Nam Cửu Dương sẽ khoanh tay, thảnh thơi nhìn Nam Sương cười, nói mấy chuyện không đâu, không màng danh lợi như một áng mây duy nhất giữa trời quang đang trôi không biết bờ bến.
Hoa đào Nam chỉ thích con sáo nhỏ của mình, vì nó biết nói; Nam Cửu Dương thì mê đắm con bồ câu đưa thư màu trắng, vì nó biết truyền tin.
Nam Sương ngẩng đầu lên, trời vào đông quang như một khối ngọc Hòa Điền lạnh như băng, từng vầng sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151388/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.