Bóng dáng dong dỏng ấy đứng yên ở phần cuối hành lang ánh đèn lay động, tựa như một vầng trăng sương xa xôi trong ngân hà. Nam Sương bỗng chẳng biết tại sao muốn gọi y lại, còn bất giác đi tới phía y.
Nàng dừng lại trước mặt Vu Hoàn Chi, con mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt y như màu nước phản chiếu sắc trời.
Một lúc lâu sau, Nam Sương vuốt lụa bóng trong tay, lúng túng nói: “Tôi mặc xiêm áo này cho anh xem nhé?”.
Ánh mắt Vu Hoàn Chi càng thêm mờ mịt, như thể thu nạp cả bóng chồng vào mắt. Y thong thả tự đắc nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của hoa đào Nam, mãi mới nói: “Về phòng cô đi”.
Nam Cửu Dương dạy Nam Sương rằng, đối nhân xử thế phải biết có qua có lại với toại lòng nhau, thế thì quan hệ mới hòa hợp, mới dài lâu, nếu nợ quá nhiều ân tình thì cuối cùng kẻ thua thiệt lại là mình.
Thế là Nam Sương nhận một quả bàn đào của Vu Hoàn Chi bèn muốn mau chóng đáp lễ mấy quả mận, dù sao nợ ân tình của ma đầu giang hồ không phải chuyện gì tốt.
Vu Hoàn Chi mới theo hoa đào Nam vào phòng đã thấy nàng vắt áo tơ lên trên bình phong, vội vàng rót nước cho mình rồi vội vàng lấy bọc hành lí ra từ gian trong, vùi đầu tìm kiếm một bận, sau khi lấy ra vài cái túi giấy nhỏ thì chạy ngay ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, Nam Sương bưng một cái khay gỗ về phòng. Trong khay bày ba đ ĩa bánh: bánh phù dung, bánh hoa quế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-mau-xuan/151391/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.