Chân trời tảng sáng, Dịch Tuyết Phùng sống dở chết dở đặt Thiết Vân qua một bên, trực tiếp ngồi bệch dưới đất thở dốc, nói cái gì cũng không chịu đứng lên.
Ninh Ngu chậm rãi uống xong một bình trà, thoáng nhìn dáng vẻ chật vật thở dốc của hắn, nhíu mày: "Xong rồi?"
Dịch Tuyết Phùng vừa mệt vừa buồn ngủ, ngồi trên đất phẫn hận lườm y một cái: "Ta chịu không nổi nữa!"
Ninh Ngu lạnh nhạt nói: "Ngươi lại muốn chịu đòn?"
Dịch Tuyết Phùng lập tức dấu hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn người kia như đang nhìn một ác thú hung tàn.
Ninh Ngu thả chén trà xuống, đang định chê cười hắn một phen, cửa viện đột nhiên mở ra.
Rất nhanh, Hoài Trần ngáp một cái ôm một chậu linh hoa đi vào, hắn mạn bất kinh tâm nhấc chân ôm lấy cánh cửa đóng cửa lại, còn buồn ngủ mà hướng Dịch Tuyết Phùng gian phòng đi đến.
Dịch Tuyết Phùng ánh mắt sáng lên.
Nhưng Hoài Trần nhìn như không thấy bọn họ, mắt nhìn thẳng đi tới trước mặt hai người, thời điểm đứng trước cửa phòng Dịch Tuyết Phùng giơ tay định gõ cửa đột nhiên phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Ninh Ngu ngồi một bên.
"Ba" một tiếng, linh hoa trong tay hắn trực tiếp rơi xuống, chậu cây vỡ nát.
Ninh Ngu nhíu mày.
Hoài Trần chỉ nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng thôi đã sợ đến mức khóc lên, huống chi là Ninh kiếm tôn người người kính sợ.
"Ninh Ninh Ninh! " Hoài Trần sợ đến líu lưỡi, một câu bình thường nói cũng không hoàn chỉnh, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-ta-my-le/1679863/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.