Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, Ninh Ngu nhẹ nhàng hít một hơi, xoay người muốn đi.
Tước Thanh nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
Ninh Ngu nói: "Đi tìm người."
Tước Thanh cười lạnh một tiếng: "Tìm ai? Tìm tiểu tiên quân, hay là Dịch Tuyết Phùng? Đừng ngu ngốc nữa, ngươi biết rõ không có khả năng."
Con ngươi vẫn luôn ẩn ẩn màu xám của Ninh Ngu phút chốc trở nên đỏ đậm, y lạnh lùng nhìn Tước Thanh: "Vì sao không thể?"
Tước Thanh tựa hồ không nghĩ tới y lại chấp mê bất ngộ như vậy, sững sờ nhìn y nửa ngày.
Ninh Ngu không nhiều lời với nàng, quay người phất tay áo đạp không mà đi.
Y phiêu nhiên đứng giữa không trung, tay áo lớn như mạc, bị cuồng phong thổi bay phần phật, mưa lớn trắng xóa tầm tã rơi xuống, uy áp khổng lồ đột ngột vụt lên từ mặt đất, phảng phất như sóng gầm mãnh liệt bao phủ toàn bộ Vân Hồ Thành to lớn.
Tước Thanh che dù, trào phúng nhìn y.
Một lát sau, Ninh Ngu mở to mắt, ma đồng màu đỏ tươi mang theo một tia tàn nhẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào một hướng, thân hình như tên bắn ra khỏi cung, đột nhiên phóng ra ngoài.
Cùng lúc đó, Dịch Tuyết Phùng ấn lại lồng ngực đau nhứt, đỡ một thân cây nhẹ nhàng thở hổn hển, vừa rồi đối chiến với Hỏa Kính điểu đã hao phí toàn bộ linh lực của hắn, lúc này kiên cường chống đỡ đi lâu như vậy đã đến cực hạn.
Hắn không còn linh lực che mưa, cả người bị xối ướt nhẹp một mảnh, tóc dài đẫm nước chậm rãi trôi theo dòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-ta-my-le/1679893/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.