Đời này Dịch Tuyết Phùng chưa bao giờ cảm thấy cười là một việc gian nan đến như vậy, tâm hắn lương thiện, xưa nay chưa bao giờ phụ lòng tốt của người khác, huống chi người này chính là sư huynh của hắn.
Dịch Tuyết Phùng cưỡng ép nặn ra một nụ cười, tay run run đóng hộp lại, nói: "Đa, đa tạ kiếm tôn.
"
Ninh Ngu lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cục tặng đúng một lần.
Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng vui cười, không biết nên mở miệng làm sao.
Ninh Ngu cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, đưa đồ xong không đi còn rất có tư thế dính ở đây phẩm trà đến tận khi trăng treo đầu cành.
Dịch Tuyết Phùng không giỏi việc đuổi người, đành phải đứng ngồi không yên vuốt ve cái hộp trong tay, thỉnh thoảng lén lút liếc Ninh Ngu một cái.
Ninh Ngu đại khái nhìn thấu hắn không thoải mái, nhíu mày nói: "Muốn đi ra ngoài chơi sao?"
Dịch Tuyết Phùng suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới tế điển thuỷ thần, nghe nói lúc đó toàn bộ Hàn Hoài Xuyên đều sẽ náo nhiệt cực kỳ, hắn vội vàng gật đầu: "Ưm, nghe nói bên trên tế điển còn có phiên chợ! "
Từ sau khi nhập ma hắn chưa từng đi đến nơi nào náo nhiệt, đi dạo trên phiên chợ đối với hắn mà nói càng thật sự là chuyện khó như lên trời, dù sao năm đó chỉ cần ma tu vừa xuất hiện, nhất định sẽ gây nên một trận khủng hoảng cùng chửi rủa.
Dịch Tuyết Phùng vừa muốn bổ sung thêm một câu "Ta có hẹn với người khác", chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-ta-my-le/1679928/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.