Tiêu Nhã Kỳ vừa đi ra cửa lớp thì tìm 1 chỗ vắng.
Trên chiếc đồng hồ đeo tay.
Cô nhấn 1 cái nút đỏ nhanh chóng báo cáo.
_" Sếp..
Tôi đã đến trường học rồi.
Sắp tiếp cận được mục tiêu, chỉ đợi thời cơ nữa thôi ".
Cô nói xong thì nghe ông Diệp nói lại.
_" ưm...!nhiệm vụ của cháu chỉ trong bóng tối bảo vệ sự an toàn cho cậu ta là được rồi.
Đến khi cậu ta ra trường xem như cháu hoàng thành nhiệm vụ rồi ".
Giọng của Ông Diệp vang lên.
_" Dạ cháu biết rồi "
" tít......".
Tiêu Nhã Kỳ nói xong 1 câu thì cúp máy.
Đang định bước đi thì nghe tiếng nói vang lên sau bụi cây vắng vẻ kia.
Cô tò mò đi lại xem thì nghe giọng của 1 nhóm nữ sinh nói.
_" Nè con nhỏ nghèo kia.
Cút về nhà đi.
Trường này không dành cho tầng lớp thấp kém như mày.
Đừng có ở đây làm bẩn hết ở đây.
Trường này không Chào đón mày.
Cút đi ".
1 cô nữ sinh rất đẹp lên tiếng.
Cô ta mặc đồng phục nữ của nhà trường là áo sơ mi trắng thắt cravat, mặc đầm đen ngắn.
Chân thì mang giày hàng hiệu nổi tiếng với đôi giớ chân đen cao đến đầu gối.
Tiêu Nhã Kỳ Nhìn Cô gái này đoán người này cũng có thể Phương Mỹ Lệ nhưng là nguyên chủ chứ không phải là Kiss 1 sát thủ máu lạnh, tài ba xuyên qua.
_" Đúng đó.
Nhìn lại mày xem.
Gớm chết đi được.
Cái áo này, ôi cái mùi làm tao ghê tởm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-toi-chap-het/555914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.