Tiêu Gia bảo nói rồi ra xe lấy một bộ lễ phục màu trắng đẹp lộng lẫy đưa cho Tiêu Nhã kỳ.
Năm người kệ cả Vương Tâm Lan thấy vậy đều khẽ bĩu môi.
Có lễ phục thôi đắc ý cái gì chứ.
Bọn anh mà muốn thì mỗi người cho cô trăm ngàn cái còn được.
Tiêu Nhã kỳ lại càng cười bất đắc dĩ.
Cô thừa biết tính của anh hai mình là cuồng em gái.
Dù cho anh biết tính của cô là không thích trưng diện như bao nhiêu người con gái khác, nhưng Anh vẫn cứ thích làm theo ý của anh vậy.
Trong mắt của Tiêu Gia Bảo thì anh lúc nào cũng muốn Tiêu Nhã kỳ ăn mặc như công chúa ấy kiêu sa lộng lẫy vậy.
Nhiều lúc cô cũng mệt với chính anh hai của mình.
_" Được rồi....!Em biết rồi.
Mai anh đến rước em đi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Cầm lấy chiếc đầm trắng lộng lẫy rồi ném đại nó lên ghế.
Tiêu Gia Bảo lập tức nhíu mày.
Anh biết thế nào cô cũng ném nó đi mà.
Biết thì biết anh cũng không làm gì được cô.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười.
_" Nhã kỳ.
Mai anh đến rước em đi.
Giờ anh có việc đi trước đây.
Nhớ ngày mai phải mặc đầm anh đem tới đó.
Không anh giận không đến thăm em nữa biết chưa ".
Tiêu Gia Bảo ra tối hậu thư nói.
_" Biết rồi.
Anh đi đi mà nói nhiều quá à...!Em có phải con nít nữa đâu mà.
Bye anh ngày mai gặp ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
_" ưm.....!Bye em...!".
Tiêu Gia Bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-toi-chap-het/556009/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.