Ông Triệu Hoàng và Bà Phương thấy 3 người đến thì không tự giác nuốt nước miếng 1 cái.
Tiêu Nhã kỳ thì mang theo sát khí nhè nhẹ.
Triệu Tử Long thì gương mặt đẹp trai cười tươi trong hạnh phúc.
Diệp Lâm Anh thì mỉm cười 1 chút lại trở về làm Diệp Vương uy nghiêm như trước, nhưng vẫn nhìn ra anh có điểm khác biệt.
Tuy uy nghiêm nhưng vẫn nhìn ra được trên mặt anh đang viết chữ thật to mang tên hạnh phúc.
Đi theo sau 3 người còn có Tứ Đại Thiên Vương đi theo.
Vẻ mặt người nào cũng giống như ai nợ tiền của 4 người mà không trả vậy.
_" Nhã Kỳ...!Con ăn sáng chưa ".
Bà Phương lên tiếng trước.
Nhìn Tiêu Nhã kỳ bà bỗng có chút chột dạ.
_" Phải đó....!Diệp Vương, Nhã Kỳ.
Cháu ăn gì chưa.
Người đâu nhanh đem đồ ăn sáng cho Diệp Vương nhanh ".
Ông Triệu Hoàng cười nói.
Ông cũng không nhắc tới chuyện bỏ thuốc nữa.
Diệp Lâm Anh nhìn Tiêu Gia Bảo và Bà Phương cuối người gật đầu chào rồi kéo tay Tiêu Nhã kỳ ngồi vào ghế chủ vị.
Giờ chưa phải lúc anh nhận Bà Phương vì anh đang là Diệp Vương chứ không phải Diệp Lâm Anh.
Anh khoanh chân ngồi xuống khí thế trên người làm không khí xung quanh trở nên cứng ngắc.
Diệp Lâm Anh nói không tức giận là giả.
Vì Tiêu Nhã kỳ trúng thuốc mà mọi kế hoạch độc chiếm Tiêu Nhã kỳ của anh không thành công được.
Anh thật hận cái tên chết tiệt bỏ thuốc kia.
Triệu Tử Long cũng ngồi xuống.
_ "Hừ...!Ông Triệu.
Ông nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-toi-chap-het/556129/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.