Quay lại 30 phút trước ải thứ Ba.
Đông Vương thấy Mạc Lưu Ly bị thương thì anh dành ôm cô đi.
2 người đều đi theo lối mòn nhỏ lại chỗ của Tiêu Nhã Kỳ và mọi người đang bàn tán làm sao thông qua quan này.
_" Lão Đại sao ở đây nóng quá vậy ".
Đông Vương lên tiếng.
Anh buông Mạc Lưu Ly xuống rồi nhìn xung quanh.
_" Đông Vương nhìn xuống dưới kia kìa".
Diệp Lâm Anh lên tiếng, gương mặt của anh nghiêm túc lại.
Tay anh chỉ về cái hố dài khoảng 200m, sâu và rộng khoảng 300m chứa toàn dung nham của núi lửa đỏ lòm.
Ngay bên cạnh chân bọn anh đứng có 1 sợi dây xích dài nối 2 đầu lại để đi qua cái hố nham thạch này, nhưng sợi dây xích đó bị dung nham của núi lửa hơ lâu ngày nên nóng cực kỳ.
Giống như 1 sợi dây xích này bị nung đỏ lên vậy.
Phía xa kia là cánh cửa hang đá.
Lối ra chính là ở đó.
_" Chết thật kiểu này rớt xuống dòng dung nham kia thì xương cũng không còn.
Ai làm ra cơ quan này tôi thật khâm phục rồi đó.
Đủ độc, đủ vô tình ".
Đông Vương thấy vậy lên tiếng.
Hơi nóng của dòng dung nham kia làm mọi người ai cũng đổ mồ hôi còn to hơn hột đậu.
_" Cũng may là có chúng ta đi hộ trợ với chị dâu.
Nếu mà 1 mình chị dâu phá 3 cửa ải này thì hôm nay phải lột 1 lớp da ra chứ không phải giỡn chơi.
Bà cựu Nữ Hoàng này là muốn dồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-minh-toi-chap-het/556225/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.