Edit: Mướp
Thật ra Thẩm Dung Dữ cũng không khá hơn chút nào.
Ban đầu anh nghĩ ngủ với phụ nữ nào chẳng như nhau, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải biến số khác.
Nói thì nói là một đêm phong lưu, nhưng đã được nếm trải rồi, nên anh luôn nghĩ đến việc có thể đ* cô thêm lần nữa.
Cũng không phải anh không nghĩ tới việc tìm gái để thỏa mãn nhưng cuối cùng anh lại cố chấp, cảm giác người khác đều không hăng hái bằng Khúc Úy.
Cứ như vậy tranh đấu nội tâm mấy ngày, Thẩm Dung Dữ cảm giác cả người đều không ổn.
Vô tri vô giác bước sang tháng tám.
Đêm mưa.
Ngoài cửa mưa rơi đập vào cửa kính khiến người ta bất an.
Thẩm Dung Dữ nằm ở trên giường, nhìn từng hạt mưa lớn đập vào bệ cửa sổ, chợt nghĩ đến ngày mình gặp Khúc Úy cũng là một ngày mưa như thế này, rõ ràng cô rất chật vật nhưng lại không hề biểu hiện điều đó ra mặt.
Nghĩ kỹ lại, cô cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đa số đều là biểu cảm thờ ơ, đó là lý do tại sao anh thích trêu cô và nhìn cô phát điên... Nhưng anh lại thích bộ dạng của cô ở trên giường hơn, thích nhìn cô ở dưới thân anh tận hưởng, mỗi khi bị thọc mạnh, cô thở hổn hển ra sức phát ra những tiếng rên rỉ, muốn khóc nhưng lại cố kìm lại...
Nghĩ đến đây, toàn thân Thẩm Dung Dữ lại bắt đầu khô nóng, hận không thể tóm lấy Khúc Úy mà đ* cô để giải tỏa cơn tam bành.
Anh cáu kỉnh cầm điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nang-hai-suong-den-ngu-cung-anh/120552/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.