"Đi siêu thị cùng tôi" Tô Mặc kéo Lâm Thư đang nằm co quắp đến ngây ngất đê mê ở trên ghế sofa.
Lâm Thư khua khua tay giẫy giụa: "Đừng.... thầy Tô, sao thầy có thể độc ác vậy chứ, em vừa mới đi làm về, không còn chút sức lực nào đâu...."
Tô Mặc cười lạnh nói: "Vậy em chọn đi siêu thị cùng tôi, hay để cho Bánh Bao đuổi?"
Có phải bò cũng phải đứng dậy khỏi ghế sofa, Lâm Thư lặng lẽ rơi lệ, nếu như bị Bánh Bao đuổi nửa tiếng, không chừng cái eo già này của cô bị giầy vò đến gãy mất %>_
Nếu biết trước như này thì đêm đó đã không chọc tức Tô Mặc, biết rõ anh ta là tiểu nhân có thù tất báo, còn tự mình chuốc lấy cực khổ, Lâm Thư đau khổ nghĩ. Mấy ngày hôm nay, anh ta luôn lấy việc "Hành hạ" cô làm thú vui, hết lần này đến lần khác cô cũng không dám phản kháng, sợ anh ta hoàn toàn bộc phát, đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ là làm lao động đơn giản như thế này.
Chập tối, có không ít người chọn giờ này để ra ngoài mua nguyên liệu làm cơm tối, vì vậy trong siêu thị khá đông đúc, người ra người vào tấp nập, ngay cả không khí trong lành cũng trở nên khan hiếm.
Trước đây rất lâu, trong lòng Lâm Thư có một nguyện vọng, khi cô hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có thể gả cho một người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ có tài nấu nướng. Anh nấu cơm cô rửa bát, vừa có thể thỏa mãn ham mê ăn uống, vừa có thể hưởng thụ sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2171766/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.