Gõ cửa, hay không gõ cửa, đây là một sự lựa chọn khó khăn
Lâm Thư ru rú ở trước cửa nhà Tô Mặc, hận không thể nào bắt chước nữ chính trong phim truyền hình, cầm bông hoa hồng lên rất từng cánh hoa, gõ, không gõ.... Ông trời sẽ nói cho bạn đáp án.
Dĩ nhiên, đầu tiên, nơi này không có hoa hồng; thứ hai, điều này cũng không phù hợp với khí chất của cô.
Mặc cho cõi lòng suy tính giãy giụa
Nếu như gõ cửa, đồng nghĩa với thỏa hiệp với hành vi giấu giếm của Tô Mặc, việc cúi đầu trước thế lực ác, Lâm Thư làm sao có thể đồng ý, rõ ràng là không tin tưởng vào cô, nếu tạo thành thói quen, thì sẽ rất nguy hiểm?
Nhưng nếu không gõ cửa.... Lâm Thư lại nghĩ tới dáng vẻ thở dài của mẹ Tô: "Cũng không biết đến khi nào tâm tư Mặc Mặc mới có thể trở lại như lúc đầu?"
Nghĩ lại dáng vẻ Tô Mặc trong buổi tối giao thừa đã lơ đãng để lộ ra sự thương cảm, Lâm Thư lại cảm thấy, một người có tâm địa lương thiện hồn nhiên tốt đẹp như cô, phải có nghĩa cụ cứu vớt những thanh niên sa ngã. (Tiểu Thư trẻ người non dạ, xin mọi người đừng dùng cà chua ném cô ấy, tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của cô)
Haiz, làm thế nào mới tốt đây?
Reng, ôi trời? Lâm Thư vừa ngẩng đầu lên, kinh hãi phát hiện không biết mình đã bấm chuông cửa từ lúc nào rồi.
Chết rồi.... ngay cả cơ hội do dự cũng không còn rồi.
Khi cánh cửa chậm rãi được mở ra thì hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ngay-lam-thay-ca-doi-lam-chong/2171828/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.