Vô luận là một mình lên núi săn thú hái thuốc, hay là dẫn tộc nhân lên núi, Vô Mạt luôn luôn cẩn thận chú ý xung quanh có Dã Lang xuất hiện hay không, mong có thể hỏi thăm một chút tin tức về Tiểu Hắc. Nhưng một thời gian dài, Dã Lang gặp không ít, nhưng đều là dã lang cấp thấp, căn bản không thể có tin tức gì về Tiểu Hắc.
Vô Mạt lo lắng cho Tiểu Hắc, hôm nay bớt chút thời gian đến hang sói đã từng sống ngày xưa, chỉ thấy nơi đó rỗng tuếch, còn lại hang động bỏ hoang mà thôi. Hắn tìm hồi lâu, lại tìm được những thứ khi còn bé đã từng dùng như búa đá bát đá. Cảnh còn người mất, cảnh sinh hoạt ngày xưa của hai lang một oa hiện lên rõ mồn một trước mắt, bây giờ lang mẫu đã sớm qua đời, một con sói khác cũng bặt vô âm tín.
Mùa thu núi Thượng Cổ cơ hồ là không có, thời gian trôi qua, ngày mùa hè chói chang dần thối lui, lần này xem như lại đến mùa đông, một ngày kia hắn đang trên núi săn thú, lúc vô tình gặp một con sói, hắn đang định tiến lên hỏi thăm, ai biết con sói này lại lạnh lùng nhìn mình, hắn chăm chú nhìn lại, con sói này rất quen mắt, tỉ mỉ nhớ lại, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra đây chính là con sói xám hôm đó khi giành nha nha thảo là bị mình đánh bất tỉnh!
Hôm đó sau khi cùng Bán Hạ tách ra, hắn từng đặc biệt lên núi tìm con sói này, làm như vậy là muốn xin lỗi nó, ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nha-duoi-chan-nui/2436911/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.