Hai mẹ con trở về nhà trong tâm trạng háo hức hoan ca, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bất chợt ngay trước cửa, có vài ba người đang đứng đó chờ sẵn, vẻ mặt hầm hầm ra chiều chẳng mấy lương thiện. Vừa nhìn thấy họ, nụ cười trên môi mẹ liền tắt ngấm, như biết trước điều sắp xảy ra.
- Những người đó là ai vậy mẹ? – Xuyên quay sang hỏi mẹ ngay.
- Đó là mấy người chủ nợ, đến để đòi tiền… - Mặt mẹ cúi gầm xuống đất, ra chiều vừa buồn vừa xấu hổ.
Khi mấy người đó quay mặt lại, nhìn thấy đối tượng đang chờ nãy giờ, hiển nhiên chẳng ngại ngùng gì mà xông tới. Một người đàn bà đứng tuổi vóc dáng to bự, mặt xệ như bánh bao nhão mở màn trước:
- Ê mậy, sao mấy bữa rài chưa thấy mày góp tiền cho tao nữa hả? Thấy tao không nói gì rồi làm lừng à?!
- Đúng rồi đó, tui đây biết điều vì thấy chị đơn chiếc nên để chị tự giác trả mà không xiết đòi gắt gao, thế là chị cũng biệt tăm luôn. Sống thì phải biết điều một chút, thiếu nợ thì phải trả chứ! - Một người đàn ông… à mà chính xác là một gã bóng lộ, tuổi cỡ hàng băm nhưng mặt đồ còn xì tin như gái 18, quần lửng áo thun ôm sát người, tóc nhuộm hai lai, móng tay sơn lòe loẹt, giọng nói ỏng a ỏng ẹo.
- Mấy chị thông cảm, tại mấy bữa nay bán ế quá. Tui chưa gom đủ tiền góp ấy chị được, mong mấy chị thương tình thư thả thêm ấy ngày, tui sẽ mang sang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-anh-em/347805/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.