Vụ nổ bất ngờ xảy ra làm người không đề phòng bị hất tung ra xa, chiếc xe tạm giam Nhan Thu Thu bốc cháy dữ dội, vài cảnh sát bị dư chấn vụ nổ đánh dạt ra ngoài hôn mê bất tỉnh, tài xế bên trong không biết đi đâu.
Mà giữa đám cháy hừng hực đó, Nhan Thu Thu như bó đuốc rực rỡ phát sáng giữa đêm đen, không hét lên một tiếng nào đã bị thiêu cháy, mùi khét quỷ dị bốc lên ngun ngút. Người có mặt tại hiện trường vội vàng dập lửa cứu cháy, nhưng cơ thể Nhan Thu Thu như vật chất dẫn cháy hoàn toàn không sứt mẻ trước khí gas, đến khi cô ta ngã sầm xuống, bụi than tan ra tứ phía mọi người mới hoàn hồn.
Muộn rồi.
"Đừng nhìn." Một bàn tay che lại đôi mắt bất động của Willie, Touri chậm rãi kéo anh về phía sau. Willie hất tay cậu ta ra, bình tĩnh đẩy kính quay vào trong: "Nhan Thu Thu bị gϊếŧ rồi."
Vivian ngây như phỗng, thì thào: "Bịt đầu mối sao...? Là kẻ nào...?"
"Hắn ta, hắn ta thế nhưng dám gϊếŧ người tại cảnh cục..." Hoàng Kỳ Lâm vẫn chưa phục hồi tinh thần, khiếp sợ phẫn nộ đan xen: "Hắn rốt cuộc coi chúng ta là cái gì?!"
"Có, có khi là trùng hợp..." Giọng Chiêu Tài Miêu như muỗi kêu, hiển nhiên cậu ta cũng biết xác suất để hai chữ "trùng hợp" xảy ra là vô cùng nhỏ, Bao Tử bên cạnh xoa xoa đầu Chiêu Tài Miêu, con mèo này cũng đang rất chấn kinh mà.
...
Vương Tuấn Khải đứng trong góc tối, xa xa nhìn thi thể của Đường Triết, tham dự lễ động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083896/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.