Hơn chín giờ đêm, Cổ Quý An rời khỏi quán cà phê tự pha, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng tác phong nhàn nhã vô cùng, có thể nhìn ra ông ta đang cao hứng.
Khuất sau tấm rèn che to nặng dày cộm, Vương Nguyên đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen lướt ra khỏi bãi đỗ, ánh mắt chuyển tới ly cà phê dang dở trên bàn, khẽ cười nhạt.
"Cá cắn câu rồi, Triệu Hâm."
"Chậc, động tác thật là nhanh, không hổ danh cựu đội trưởng đội hình cảnh phương Đông." Người được gọi là Triệu Hâm khoanh tay đứng bên cạnh Vương Nguyên, trên người mặc đồng phục phục vụ đặc thù của quán cà phê, tóc bạch kim, mắt đen mun, gương mặt lưu manh hiện lên tia khinh thường: "Đi thôi, chỗ này đã xong rồi, về Bắc Kinh hội họp với bọn Vương Hách Lượng."
Vương Nguyên híp mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, đặc biệt là cái biển số xe quen thuộc của ai kia ban nãy rượt theo xe Cổ Quý An. Vương Tuấn Khải nhanh như vậy đã bắt đầu nghi ngờ Cổ Quý An, là có ai sắp đặt hay vô tình vớ trúng chân tướng sự thật?
Không, sự việc trên đời này đều là tất nhiên. Vương Tuấn Khải không phải người đơn giản, trong mắt Vương Nguyên, mọi việc hắn làm đều có nguyên do.
Cậu lặng lẽ cởϊ áσ bành tô mặc khi biểu diễn vĩ cầm, mang theo cây đàn vắt ra sau lưng, kéo nón hoodie lên che kín mặt, đuổi kịp Triệu Hâm.
"Lần này là gì?"
"Một cô gái mắc bệnh hiểm nghèo." Triệu Hâm đón xe bus, dáng vẻ vô cùng thuần thục. Chờ khi xe đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083919/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.