Bởi vì cảnh cục lúc này cũng không có gì nghiêm trọng cần điều động nhiều cảnh sát nên Vương Tuấn Khải nghiễm nhiên được nhàn nhã vài ngày. Trong thời gian này hắn vẫn thường xuyên lui tới chỗ Vương Nguyên, dĩ nhiên chỉ là đơn thuần điều tra thủ phạm ám hại Vương Nguyên. Vương Nguyên tỏ vẻ anh chàng cảnh sát quả thực là công bộc của dân điển hình, người như anh ta hiện tại có lẽ chẳng đếm được đủ mười đầu ngón tay. Đương nhiên cậu không hề hưởng thụ quá trình này, dù sao ai mà thích suốt ngày có cảnh sát kè kè bên cạnh mình chứ.
Phía bốn tên côn đồ kia miệng cũng rất cứng, chỉ nói mình được thuê bởi một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, còn tên họ đối phương cùng với thông tin cá nhân thì bọn chúng hoàn toàn không biết, manh mối đứt gãy từ đây. Trên địa bàn Trùng Khánh vẫn hay xảy ra cảnh đánh nhau gây gổ, cảnh sát cũng cho đây chỉ là mâu thuẫn cá nhân của Vương Nguyên và thủ phạm, chỉ xếp vào vụ án dân sự không nguy hiểm rồi tạm giam lũ côn đồ ba ngày.
Trong ba ngày này, Vương Nguyên tạm thời được tự do.
Một buổi chiều thứ ba, Vương Tuấn Khải không đứng trong góc khuất trung tâm thành phố nữa, mà ngồi một bên nhìn Vương Nguyên hăm hở đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa trên sạp. Lần này cậu ta không bán loại hàng hóa khiêu khích kiên nhẫn người nghe nên hắn cũng bắt chước đăng ký làm cùng cậu, một là có thể tiện việc theo dõi, hai là trải nghiệm cuộc sống bình dân một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083946/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.