Xung quanh Vương Nguyên đều là y tá bác sĩ, trong góc khuất còn có vệ sĩ nấp ngầm, nếu Vương Diêu muốn ra tay khi dễ chỉ sợ không thành công, nhưng kẻ sắp bị khi dễ lại chủ động tìm đến gã thì khác.
"Tôi muốn đi vệ sinh." Vương Nguyên lớn tiếng nói, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, vệ sĩ mặt than không phản ứng, chỉ một mực đi theo cậu từ đầu đến cuối, dù sao tầng bệnh viện là tầng sáu, Vương Nguyên có dám trèo cửa thông gió thì cũng chẳng dám nhảy xuống tự sát đâu.
Vờ ra vẻ tức giận, Vương Nguyên hậm hực bước vào toilet, đóng sập cửa ngoài lại.
"Bắt được mày rồi." Vương Diêu cười lạnh, nhảy từ phòng vệ sinh ra, túm cổ áo Vương Nguyên: "Giỏi lắm oắt con, mày thế mà nương nhờ được cảnh sát! Nhưng bây giờ thì không có cửa đâu! Nơi này sẽ không ai bảo vệ mày!"
"Biết, biết, mày bình tĩnh chút đi." Vương Nguyên méo mặt: "Tao có chuyện muốn nhờ mày."
"Ha, thằng nhóc này được lắm! Thù cũ hận mới còn chưa tính, mày cũng dám lên tiếng nhờ tao?" Vương Diêu giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi: "Mày không tin tao ném mày vào bồn cầu sao? Thằng ngốc?"
Vương Nguyên nhìn gã phát phiền, tính tính thời gian không nhiều, chẳng thể kéo dài lâu được nữa, liền lạnh nhạt nói: "Nếu tao trả tiền cho mày thì sao?"
"Cái gì?"
"Trả tiền cho mày, còn bồi thường một khoản lớn cho mày sửa sang nhà cửa, rạng rỡ tổ tông."
Vệ sĩ bị nhốt bên ngoài, không rõ tình hình bên trong. Nhưng vốn là bọn chúng gắn máy theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083964/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.