Trước kia có lý thuyết nói, trên thế giới có năm người giống mình y như đúc. "Giống như đúc" là thế nào? Vương Nguyên cho rằng người nọ cũng có ngũ quan tương tự như mình, có diện mạo tám chín phần như mình, cùng lắm là sẽ có kẻ nhìn bóng lưng người nọ mà nhầm là cậu mà thôi. Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu mới biết, hóa ra trên đời còn có một người gần như là bản sao của cậu.
Vương Nguyên sững sờ rất lâu, đến khi người trong phòng bệnh lui hết, một mình cậu nằm trơ trọi trên giường lớn, không thể hạn chế suy nghĩ của chính mình.
Kia...chính là Vương Viên sao?
Chỉ có một câu trả lời, đúng vậy.
Vương Nguyên thậm chí không hề đắn đo đã khẳng định là vì cậu có lý do. Cái gọi là huyết thống song sinh không phải chuyện đùa, nó quả thật tựa như radar thu sóng khiến cận có cảm giác bất thường. Cộng thêm việc Thục Lệ từng nhắc đến Vương Viên, nhưng bà ta chưa từng dắt Vương Viên tới trước mặt cậu, Vương Viên phỏng đoán, nếu Vương Viên thực sự tồn tại, thì có lẽ bà ta không muốn hai người gặp nhau, hoặc là bà ta căn bản chưa nói với Vương Viên về cậu.
Theo thái độ của Vương Viên, y dường như cái gì cũng không rõ. Y thậm chí còn không biết người nằm trên giường bệnh là Vương Viên, thật sự giống hệt con cừu non bị Thục Lệ bọc trong lồng kín.
Vậy tại sao y lại chạy đến phòng bệnh này? Là do trùng hợp ư?
Không.
Vương Nguyên trầm mặc, có đôi khi nên dùng tâm lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083970/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.