Phía sau Vương Nguyên là hại mẹ con Thục Lệ, một người cầm ô, một người thì đứng sau lưng người kia, giữa không gian tĩnh mịch, bốn bề đều là cây cối này khiến Vương Nguyên có cảm giác rờn rợn, chà chà cánh tay: "Dì, Tiểu Viên."
"Ta thấy con đứng đây một mình nên mới đến xem sao thôi, không cần phải cảnh giác như vậy." Thục Lệ chẳng có chút dịu dàng thường ngày, ngược lại vẻ mặt bà ta hơi kỳ quái: "Trên núi ban đêm khá lạnh, trời tối mà đường còn trơn nữa, con phải cẩn thận khéo thì ngã xuống sườn núi đấy. Đã có nhiều người gặp tai nạn như vậy lắm rồi."
Từng câu từng chữ của bà ta như rắn rết bọ cạp, không cần đao to búa lớn vẫn làm cho Vương Nguyên rùng mình. Vương Viên vẫn như cũ đứng im lìm sau lưng mẹ, bởi vì vấn đề góc độ mà gương mặt của y chìm trong bóng đêm, không rõ y đang nghĩ gì. Mặt Vương Nguyên trắng bệch, gió thôi sau lưng mát lạnh như dao kề cổ, cậu run lên, vội vàng chạy về khách sạn mà chẳng kịp nói với ai câu nào.
"Mẹ..." Vương Viên đợi cho cậu đi xa, khóe miệng khô khốc mấp máy hồi lâu mới thốt nên lời: "Vừa nãy, mẹ định làm gì...?"
Gò má y tái xanh, đôi mắt hơi hõm vào, bộ dạng bệnh tật quấn thân, hoàn toàn không có chút sinh khí. Giờ đây trong đôi mắt y hiện lên vẻ khó tin, vừa hoang mang vừa nghi ngờ, nhưng vì đối phương là mẹ y nên Vương Viên chẳng thể nói trắng ra.
Thục Lệ lạnh lùng nhìn Vương Viên khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083979/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.