Tìm ngọt trong đắng =)))))))))))
- ----------
Biển lửa như máu, rực rỡ lại thê lương, sức nóng mãnh liệt như muốn thiêu cháy sinh mệnh của con người, rồi lại tựa hồ muốn biến nhân loại thành phượng hoàng, niết bàn trùng sinh.
Vương Nguyên vì sợ hãi tử vong mà thình lình bật dậy, dây truyền nước ghim trên tay đứt phăng ra ngoài, y tá trực ban bị cậu dọa đến mức quát to, vội vàng chạy đến gỡ kim truyền ra khỏi tay cậu.
"Chị có thấy ai cứu tôi ra khỏi đám cháy không? Thấy không hả?!" Y tá chưa kịp càm ràm đã bị bệnh nhân nhỏ tuổi túm chặt lấy, bàn tay với những băng vải dày đặc quấn quanh giống như có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp siết đến nỗi tay y tá đau nhói. Cô vội vàng trấn an đứa nhỏ, đồng thời than ngắn thở dài: "Anh ta bị thương còn nặng hơn cậu, hiện đang ở phòng bên chữa trị."
Tức là người cứu cậu thực sự là Vương Tuấn Khải? Không phải tự mình cậu tưởng tượng?
Vương Nguyên bần thần nằm lại giường, không đợi y tá kiểm tra các chỉ số sức khỏe đã tung người chạy đi, cấp bách muốn biết ai là người phòng bên. Bất quá trong phòng đó không có một ai, đèn trần trắng nhợt rọi lên vách tường một sắc màu u ám, khiến hơi thở Vương Nguyên như bị đè nén, nặng nhọc phập phồng.
"Sao lại chạy ra đây rồi?" Âm thanh trầm thấp mang theo ý trách cứ nhàn nhạt khiến cậu như bừng tỉnh khỏi mộng, giật mình quay phắt về phía sau. Vương Tuấn Khải tay quấn băng trắng không khác gì cậu, bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2083994/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.