Từ bệnh viện về nhà, nhìn sắc mặt tái nhợt của người bên cạnh, Vương Tuấn Khải khó có khi buồn bực mà nhíu nhíu mi, mua một chai nước hoa quả nhét vào lòng cậu.
"A...cảm ơn...anh hai." Vương Nguyên ngượng ngùng gãi đầu, nắm nắm cái chai trong tay: "Anh...sẽ không trách tôi chứ?"
Sao lại không? Vương Tuấn Khải hừ mũi: "Đang yên lành đột nhiên đến thăm cậu ta làm gì, lại còn phải hiến máu! Tôi nói cho cậu biết, cậu ta không chết được."
Vương Nguyên trừng mắt nhìn hắn, hắn quay đầu đi, chẳng lẽ hắn nói không đúng sao? Lửa lớn như vậy, bệnh của Vương Viên nếu đã đến hồi kết thì làm sao còn sống được qua cơn này?
"Anh đừng nói như thể mình hy vọng cậu ấy chết lắm vậy." Vương Nguyên biết hắn khó chịu, nhưng cậu thì vui vẻ ư? Cậu giống như bị kẹp giữa hai người, có giãy cũng không thoát.
"Cách xa cậu ta ra một chút." Vương Tuấn Khải hậm hực nói, hoàn toàn không đoái hoài đến việc Vương Nguyên và Vương Viên là anh em song sinh phải như hình với bóng.
Hắn cứ có cảm giác, Vương Viên sẽ cướp đi thứ vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn.
Vương Tuấn Khải dù sao cũng là nhân viên công vụ, hắn tự ý bỏ vị trí đi cứu Vương Nguyên đã là một loại vi phạm nội quy ngành. Khi hắn trở lại cảnh cục, vụ án gϊếŧ người đã đi đến hồi kết, mà hung thủ cảnh sát bắt được chỉ là một nhánh trong đường dây diện rộng.
"Tức chết đi được!! Chỉ một chút nữa thôi là chúng ta có thể bắt được gã ta!!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2084000/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.