Giọng y tá rất lớn, xộc vào đầu óc Vương Nguyên chẳng khác nào tuyên án tử hình. Cả người cậu cứng đờ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh xoay người lại, nhưng trái tim trong lồng ngực đập thình thịch mạnh mẽ như muốn lọt ra ngoài khiến cậu run rẩy. Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, giữ cho mình thản nhiên nhất: "Cô nhầm rồi, tôi là Vương Viên, tôi không..."
"A.. a a a!" Y tá giống như bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức shock phản vệ, xô đổ đồ vật xung quanh, liên tục gào la khóc lóc, tựa hồ có ngàn vạn sâu trùng nhui nhúc trong người cô ta. Vương Nguyên nhìn mà lạnh hết người, đột nhiên giật mình, có phải lời của cậu làm cho cô y tá trở nên như vậy hay không? Nên biết ám thị là một thứ vô cùng kinh khủng, nó giống như một cái bom hẹn giờ vậy, nếu đọc sai khẩu lệnh thì chẳng khác nào cắt sai dây, khiến quả bom nổ tung ngay tức khắc. Tình trạng của cô y tá này rất giống vậy, ban nãy cô ta còn thanh tỉnh nằm đó, nhưng vừa trông thấy cậu, nghe âm thanh cậu nói, cô ta liền phát điên.
Rốt cuộc Vương Tuấn Khải đã làm gì y tá?
Vương Nguyên nghĩ không thông, chùn bước lùi về sau. Nhưng cậu vừa cử động là y tá liền nhào tới túm vai cậu, rít lên từng chữ chói tai: "Cậu nhất định là Vương Nguyên, không thể sai được! Năm đó tuy rằng hai người giống nhau như đúc, nhưng trên người cậu có một thứ mà cậu ta không có!!"
Cô ta dồn Vương Nguyên vào tường, dùng hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2084024/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.