Còn chưa đi được vài bước, bả vai bị chụp lại, Vương Nguyên xoay đầu nhìn người đàn ông cương ngạnh phía sau mình, im lặng không hé răng nửa chữ.
"Xem ra Vương Tuấn Khải rất quan tâm đến cậu." Vương Hách Lượng nhếch miệng, vẻ ngây ngốc thường ngày biến mất tăm, thay vào đó là chút ý cười sâu xa: "Cứ cái đà này cậu sẽ không thể hoàn thành kế hoạch trước khi bị thủ lĩnh phát hiện đó."
"Chỉ là ảo giác của anh thôi." Vương Nguyên gạt tay gã ra: "Chuyện tôi đã muốn làm, nhất định sẽ làm được, việc của anh là không cần xen vào."
"Cậu chắc là không cần tôi chứ?" Nụ cười của gã càng sâu, ánh mắt đảo quang căn cứ dưới lòng đất, cảm khái: "Chỗ này không rộng nhưng rất ngoằn ngoèo, nếu cậu cứ đi vô mục đích như vậy chỉ tổ làm cho bọn người Bắc Bắc nghi ngời mà thôi."
"Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ? Chỉ mới có vài ngày mà đã tự tin như vậy." Vương Nguyên lãnh đạm cười khẩy: "Ba hoa chích chòe sớm cũng có ngày sập bẫy đấy."
"Ầy, tốt xấu gì chúng ta cũng đứng cùng chiến tuyến, cậu như vậy dù tôi có nể mặt họ Triệu kia cũng không hợp tác nổi." Vương Hách Lượng mập mờ nói, thấy vẻ mặt Vương Nguyên vẫn bình thường, hơi nhướng mày: "Lão Triệu ắt đã gặp phiền toái lớn rồi, tôi đưa cậu ra khỏi đây, cậu nhớ thăm hắn giúp tôi nhé."
"Phiền toái?" Vương Nguyên khó hiểu: "Triệu Hâm chẳng phải đang ở Bắc Kinh tiếp tay cho cơ sở ngầm của thủ lĩnh hay sao? Có cái gì phiền toái?"
Sắc mặt Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-nua-hung-thu-khai-nguyen/2084031/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.