Bốn mươi tám giờ sau, lão đến một bệnh viện dã chiến và lần đầu làm quen với luật pháp quân đội Xô viết: khắc nghiệt, nặng nề, bám sát hệ tư tưởng, nhưng nghiêm khắc vận hành theo những luật lệ bí hiểm của nó. Vấn đề cần bàn cãi là do việc lão hơi quay người lại: có phải các vết thương của lão là do kẻ thù của Tổ Quốc gây ra hay không, hay là lão đã tháo lui về hướng súng của chính phe ta? Vì tình trạng nhập nhằng ấy, lão được bỏ qua án tử hình và thay thế bằng việc bị điều ra tiểu đoàn trừng giới. Từ đó khởi đầu một tiến trình sống sót kéo dài cho đến nay đã sáu mươi ba năm.
Một tiến trình mà lão quyết tâm tiếp tục.
Lão bấm số của Grigor Linsky.
Lão nói, “Chúng ta có thể tin rằng thằng lính đang tiết lộ. Điều gì hắn biết, giờ thì bọn chúng đều biết. Do đó, đã tới lúc chúng ta thực hiện cho mình một hợp đồng bảo hiểm.”
* * *
Franklin nói, “Chúng ta thật sự không có gì tiến triển cả. Phải không nào? Emerson sẽ không đời nào chấp nhận một chuyện gì cả, trừ phi chúng ta cung cấp cho hắn nhiều hơn những gì chúng ta có hiện nay.”
Reacher nói, “Vậy thì nghiên cứu cái danh sách nạn nhân đi.”
“Điều đó có thể kéo dài mãi mãi. Năm cuộc sống, năm tiểu sử đời người.”
“Vậy chúng ta hãy tập trung.”
“Tuyệt. Tuyệt lắm. Vậy hãy cho tôi biết anh muốn tôi tập trung vào ai đây.”
Reacher gật đầu. Nhớ lại mô tả của Helen Rodin về điều mà cô đã nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-phat-mot-mang/243051/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.