“Trong trường hợp tôi bị bắt.”
“Ông sẽ bị bắt. Tôi sẽ biết là ông thực hiện chuyện đó.”
Reacher mỉm cười, “Cô khai tôi ra à?”
Helen đáp, “Tôi sẽ phải làm thế.”
“Nếu cô là luật sư của tôi thì không. Cô không thể hé môi.”
“Tôi không phải là luật sư của ông.”
“Tôi có thể thuê cô.”
“Rosemary cũng sẽ biết, và cô ta sẽ khai ông ra ngay thôi. Và Franklin. Ông ta đã nghe ông kể câu chuyện.”
Reacher gật đầu.
Ông lại nói, “Tôi không biết mình sẽ làm gì đây.”
“Chúng ta làm thế nào để tìm ra kẻ này?”
“Như cô vừa nói xong, tại sao tôi lại phải làm điều đó?”
“Bởi vì tôi không nghĩ ông vừa lòng với nửa ổ bánh mì.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Tôi nghĩ là ông muốn sự thật. Tôi không nghĩ là ông thích người ta dùng vải bịt mắt ông lại. Ông không thích bị chơi như một thằng khờ.”
Reacher không nói gì.
Helen nói, “Vả lại, vụ này thật là kinh tởm. Có sáu nạn nhân ở đây. Năm người bị giết và chính Barr nữa.”
“Cái định nghĩa mới về nạn nhân này hơi rộng quá đối với tôi.”
“Bác sĩ Niebuhr nghĩ chúng ta sẽ tìm ra một mối quan hệ từ trước. Chắc là mối quan hệ mới đây. Một người bạn mới. Chúng ta có thể tiếp cận theo cách đó.”
Reacher nói, “Barr nói với tôi là hắn không có bạn mới nào cả. Chỉ có một hay hai bạn cũ thôi.”
“Hắn có nói thật không?”
“Tôi nghĩ là có.”
“Vậy thì Niebuhr sai.”
“Niebuhr chỉ đoán thôi. Ông ta là bác sĩ tâm lý. Họ chỉ làm mỗi một việc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-phat-mot-mang/243070/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.