Chương 47:
"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà cậu lại thật sự coi mình như ba của tôi!" Âu Dương Tĩnh trong lòng hoảng loạn, đẩy tay Bùi Dục ra, sửa sang lại mái tóc bị anh vò rối: "Nói đi, đột nhiên đối tốt với tôi như vậy là sao chứ?"
Nhất thời Bùi Dục cảm thấy lòng tốt của anh đều đã bị cho chó ăn rồi, đầy khó chịu đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Vậy cậu nghĩ tôi đối tốt với cậu là có ý đồ gì? Thích, cũng không xem dáng vẻ của cậu có đáng để tôi có ý đồ gì không, dáng vẻ của cậu giống như cọng giá, còn không bằng em gái họ mười hai tuổi của tôi nữa."
"Này!" Âu Dương Tĩnh vừa nghe liền xù lông, đúng là miệng chó không phun được ngà voi! Thiệt thòi cho cô vừa rồi lại còn cảm động!
"Này cái gì mà này, tôi nói đúng sự thật. Cậu cũng đừng có kìm nén tình cảm như vậy, đừng có ầm ĩ nữa, nên chịu thua sớm một chút đi..." Bùi Dục mới nói được một nửa thì chợt phát hiện Âu Dương Tĩnh để chân trần đi dép lê bằng bông xuống, nhất thời nhíu mày: "Trời lạnh như vậy mà đến tất cũng không có mang đã chạy ra, một chút nữa cậu không đau chết mới là lạ dó! Nhanh chóng đi lên đi!"
Âu Dương Tĩnh bị anh nói cho không còn tức giận nữa, kéo dài giọng nói: "Biết rồi - - Bùi đại gia - -"
Thực không bớt lo mà! Đừng nhìn hiện tại cô còn nhảy nhót vui vẻ như vậy, một chút nữa bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-phut-sai-lam/1038633/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.