Edit: Linqq
Đêm tối trầm lặng, Chử Trì Tô ôm người đang ngủ say vào trong lòng, nhìn bài vị mấy đời của tổ tiên, trong lòng dần trở nên dịu dàng.
Liệt tổ liệt tông ở trên trời, Chử Trì Tô - hậu nhân thứ ba mươi bảy của Chử gia, nhận di huấn của gia tộc, trấn giữ yên bình cho Đại Chu. Cho dù vẫn chưa trọn vẹn, nhưng cũng đã hoàn thành được sáu bảy mươi phần.
Nay Trì Tô phù hộ cho vạn dân vô lo, không cầu gì hết, chỉ nguyện đổi một đời an khang cho người trong lòng.
Nếu vậy, cả đời Trì Tô, không oán không hận.
Gió chưa lên, trăng khuyết chưa tròn.
Bóng đêm bao phủ bên trong từ đường, hai tay Chử Trì Tô ôm thật chặt người tiểu thiếu nữ, cả người tỏa ra hơi ấm.
Lấy tơ hồng ở trong tay áo đã chuẩn bị từ trước ra, một đầu để vào tay nàng, còn chàng cầm đầu kia chậm rãi quấn lấy.
Từng vòng từng vòng, quấn tơ hồng ngàn vòng.
Sắc đỏ tận cùng, vẻ mặt điên đảo.
Cuối cùng rồi nàng cũng sẽ là vợ chàng.
Họ Chử, Trường An.
Chử Trì Tô nặng nề cười rộ lên - tên này cũng thật hay.
***
Vừa hết tết, chính là ngày của các loại hoa. Mười lăm tháng hai âm lịch, trăm hoa đua nở.
Đều nói ngày trăm hoa đua nở thì đi ngắm hoa, trung thu thì đi ngắm trăng. Dù Tây Bắc là nơi cực hàn chưa có hoa nở, nhưng Chử Trì Tô vẫn quyết định dẫn Trường An ra ngoài dạo chơi.
Tới nơi này đã hơn nửa năm, nàng còn chưa từng thực sự đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-tac-thoi-gian/1344398/chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.