“Tôi không làm gì sai, vì sao các người lại bắt tôi? Có lệnh bắt không? Tôi sẽ kiện các người tôi giam giữ phi pháp!”
Hai giờ sau, xe cảnh sát chở Lưu Khánh đi vào Cục cảnh sát, cửa xe mở ra toàn là tiếng gào thét của gã. Đinh Đinh đang chờ sẵn ở đó, gật đầu với viên cảnh sát phụ trách áp giải, “Sư huynh, cảm ơn anh!” Nói xong, cậu ta dùng còng tay khóa hai tay Lưu Khánh lại, kéo về phía phòng thẩm vấn.
Mặt Lưu Khánh tái mét, hung hăng chất vấn, “Mấy người dựa vào cái gì mà đòi thẩm vấn tôi? Có lấy được bằng chứng ra không? Tôi muốn kiện mấy người!”
“Bấm số 92456, anh có thể kiện thoải mái!” Nguyên Phi mỉm cười mở cửa phòng thẩm vấn, “Với điều kiện anh đi ra khỏi đây được.”
Sau lưng Lưu Khánh đổ mồ hôi lạnh, kích động kêu la: “Tôi không làm gì phạm pháp, mấy người dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi?”
“Anh có phạm pháp hay không, hỏi mới biết được.” Đinh Đinh ấn gã ngồi lên ghế, sau đó đứng vào một góc, lạnh lùng canh giữ. Nguyên Phi ở bên ngoài đóng cửa phòng lại, Hàn Dung đang ngồi sẵn ở bàn, anh chống cằm cười hỏi: “Lưu tiên sinh, anh có biết là Bàng Đại Hải chết rồi không?”
Cơ thể Lưu Khánh cứng đờ.
Hàn Dung cười tươi hơn, “Nhìn bộ dạng này chắc là biết rồi. Lưu tiên sinh, đồng nghiệp của chúng tôi tìm được anh ở sân bay, anh xuất ngoại du lịch hay là định cư thế?
Lưu Khánh cao giọng: “Chúng tôi không quen biết nhau, vì sao tôi phải đổi lịch trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-ten-benh-than-kinh-noi-yeu-toi/2346346/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.