“Ngài Hải Minh, thuốc giảm đau đã được đưa tới rồi, nhưng viện trưởng Mai nói không thể uống nhiều, chỉ có thể uống một viên.” Bào Điển đưa thuốc trong tay tới, phát hiện sắc mặt ngài Hải Minh rất khó coi, giống như đang chịu đựng sự đau đớn không thể chấp nhận được!
Tư Hải Minh mở mắt đen nhánh ra, vừa tĩnh mịch vừa vô hồn.
Nhận lấy thuốc giảm đau rồi nhét vào trong miệng.
Bào Điển vừa muốn đưa cốc nước trên tay tới thì nhìn thấy yết hầu nhô lên kia chuyển động một cái, trực tiếp nuốt thuốc xuống.
Nước cũng không cần uống…
Bào Điển đứng bên cạnh, chú ý đến sắc mặt Tư Hải Minh, hỏi: “Ngài Hải Minh, khá hơn chưa?”
“Buông thuốc xuống rồi đi ra ngoài” Tư Hải Minh khàn khàn mở miệng.
“Vâng” Bào Điển thoáng do dự, sau đó tiện tay để thuốc trên bàn trà, dù sao Hạ Khiết Mai chỉ cho ba viên thuốc giảm đau. Sau khi để thuốc xuống còn nói: “Ngài Hải Minh, trời sắp sáng rồi, cậu nên quay về ngủ một lát đi! Sắc mặt cậu thật sự không tốt.”
“Dài dòng!” Hai mắt thâm thúy của Tư Hải Minh không kiên nhẫn.
Bào Điển xoay người, sau đó quay người đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ngủ lại dừng lại.
Không vì sao cả, chủ yếu vì mấy nhóc con quá đáng thương.
Mỗi ngày ông ta đều trông bọn nhóc, sao có thể không đau lòng chứ? Trước khi ngủ còn khóc muốn mẹ.
Hiện tại ngài Hải Minh lại thế này…
Bào Điển quay người, lấy hết dũng khí kiên trì nói: “Ngài Hải Minh, sao lại không để bọn trẻ gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2328515/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.