Liệu cô có thể được chăm sóc bọn chúng như vậy mãi không?
Trong lòng cô mờ mịt không thể xác định được.
“Mẹ, mẹ, con kể cho mẹ chuyện này” Bảo Vỹ nhanh trí nói.
“Ừ được, mẹ nghe đây!” Đào Anh Thy lấy lại tinh thần.
“Một ngày nọ, vào buổi tối, cái mông lớn đi tìm cái mông nhỏ. Cái mông nhỏ rất nghịch ngợm, bò tới bò lui, lập tức… không tìm được. Cái mông nhỏ không nhìn thấy mẹ nên rất buồn, khóc hu hu hu. Khóc xong… mẹ bỗng xuất hiện” Bảo Vỹ cố gắng kể chuyện.
Đào Anh Thy nghe mà đầu óc mơ hồ, cái gì mà cái mông to với cái mông nhỏ chứ?
Người giúp việc đứng bên cạnh chỉnh lại: “Là con thăn lằn to với con thắn lằn nhỏ ạ”
Đào Anh Thy không cười nổi, thậm chí vành mắt cũng ửng đỏ lên. Bây giờ ngay cả giọng của sáu bé con mà cô cũng không nghe rõ nữa sao?
Trước đây cô có thể chăm sóc bọn trẻ mọi lúc mọi nơi, chỉ cân nhìn một ánh mắt hay một cử chỉ của chúng là cô đều có thể hiểu.
“Mẹ, con nói khó nghe quá sao?” Bảo Vỹ hỏi.
Sáu bé con thấy mẹ không cười thì không biết nguyên nhân là tại sao.
Một bàn tay nhỏ xíu thả một vật gì đó vào lòng bàn tay của Đào Anh Thy, sau đó buông ra, trong đó là một viên socola tròn trịa.
Bảo Long nói: “Mẹ, đây là con giấu đi đấy, để dành cho mẹ. Mẹ ăn xong sẽ vui vẻ.”
Đào Anh Thy miễn cưỡng nhìn viên sôcôla, sáu bé con cũng nhìn ra được tâm trạng của mình không tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2328554/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.