“Tôi chỉ suy bụng ta ra bụng người thôi. Đều làm mẹ mà sao khác biệt lại lớn thế chứ” Đào Anh Thy không nói ra chuyện 15 nghìn tỷ, cô nói cũng bằng không.
“Chuyện này… tôi từng nghe nói gì đâu?” Dì Hà suy nghĩ một hồi, nhưng cũng không nghĩ ra: “Bà nội không có nói gì với cô à?
“Với tính khí của bà thì cho dù Liêu Ninh không phải mẹ ruột của tôi bà cũng sẽ không nói. Bị bỏ rơi, ít nhất trong lòng tôi vẫn sẽ nghĩ đến tình thương, nhưng không ngờ tình mẫu tử ai trở nên không thể chịu nổi như vậy… ” Cô hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén sự nóng bỏng trong mắt.
“Vậy phải kiểm tra à?” Dì Thu hỏi.
“Ừm.” Đào Anh Thy nhìn qua cửa sổ kiểu Pháp, mắt hướng về phía xa: “Tôi hy vọng… không phải mẹ đẻ.”
Dì Thu sững sờ, muốn nói cũng không nói được gì, thật sự cảm thấy tội nghiệp cho Đào Anh Thy.
Nếu không phải vì thất vọng tột cùng, cô sẽ không nói những lời như vậy.
Trên bàn, tám người, hai người lớn và sáu bé bánh bao nhỏ đang tập trung ăn uống.
Đào Anh Thy bí mật quan sát Hải Minh, cảm xúc kiềm chế, khí chất trầm lắng, không cảm nhận được khí lạnh dị thường, cho thấy rằng anh không hề tức giận…
Trong lúc đang suy đoán, cô nghe thấy Bảo Nam vui vẻ hỏi: “Mẹ, chúng ta đi chơi game nhé?” “Mèo trốn tìm hả?” Cô cười.
“Không phải!” Bảo Nam lắc đầu.
Bảo Vỹ: “Con biết! Là trò mà ba với mẹ chơi trên giường đấy!”
” ” Đào Anh Thy vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2330201/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.