Lo lắng sáu đứa nhỏ sẽ xuất hiện, cô chỉ hi 
vọng có thể nhanh chóng rời đi. 
“Anh Hải Minh, chúng ta đi ăn cơm thôi?” Đào 
Anh Thy bất an hỏi 
Con người như hố sâu không đáy của Tư Hải 
Minh yên lặng nhìn cô một cách chăm chú, giọng 
nói trâm khàn vang lên: “Lái xe đi” 
Lời vừa dứt, xe liền khởi động rời đi. 
Ngón tay nhỏ nhắn của Bảo Anh chỉ vào 
Rolls-Royce: “Xe xe!” Cậu bé nhận ra chiếc xe kia, 
vì đó là chiếc mà cậu đã vẽ vào. 
Xe vững vàng đi trên đường. 
Bề ngoài, Đào Anh Thy không có phản ứng gì, 
nhưng trong lòng thực sự đã được thở phào một hơi. 
Có điều, Tư Hải Minh vần đè lên người cô 
không buông ra. 
Đào Anh Thy hơi vùng vẫy muốn cổ tay được 
giải phóng khỏi thế gọng kìm: “Tôi… tôi có thế 
ngồi dậy không?” 
Con ngươi âm trầm mà nguy hiểm của Tư Hải 
Minh nhìn cô chăm chăm một lát rồi mới buông cô ra. 
Trên người mất đi sức nặng, thần kinh căng 
cứng của Đào Anh Thy mới được thả lỏng, cô 
ngồi dậy, sửa soạn lại quần áo, nhìn phòng cảnh 
bên ngoài thì xe đã cách khá xe chung cư rồi. 
Cô nhìn về phía Tư Hải Minh, gương mặt anh 
có hơi nghiêng về phía cửa số, ngắm khung cảnh 
bên ngoài, hai chân tùy ý vắt chéo, đôi chân dài 
gợi cảm còn mang theo vẻ tự cao tự đại. 
Đào Anh Thy rất muốn chuyển chung cư, 
nhưng có thể chuyển đi đâu? Chuyển đi chuyển 
lại thì vẫn ở thành phố, vẫn nằm dưới sự khống 
chế của Tư Hải Minh 
Không chỉ không 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2330614/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.