Làm sao bây giờ? 
Từ Hải Minh muốn nhốt và giam giữ cô nơi 
này khoảng bao lâu đây? 
Cô không về nhà, cũng không gọi điện thoại 
cho dì Hà, không biết ở nhà như thế nào rồi. 
Lúc này ở nhà, dì Hà đang ngồi xốm và cố 
gắng dỗ Bảo An đang núp dưới gầm bàn ra ngoài: 
“Bảo An, cháu mau ra ngoài đi, ngày mai mẹ cháu 
sẽ về mà. Cháu ra ngoài đây đi, có được không?” 
“A..’ Nhìn bóng lưng hờ hững của Bảo An, 
xem ra tâm trạng của cậu bé không được tốt cho lắm 
Còn Bảo Nam thì cầm cây súng đồ chơi trên 
tay, năm trên ghế sô pha lăn qua lăn lại: ‘Cháu 
muốn mẹ. Cháu muốn đi máy bay, đi máy bay cơ” 
Bảo Vỹ cũng ôm chú gấu nhỏ của cô bé trong 
tay, nước mắt giàn giụa, chạy đến trước mặt dì 
Hà: “Có phải là cháu không thể đi máy bay không? 
Có phải là cháu không thể nhìn thấy mẹ nữa 
không? Có phải là mẹ không cần cháu nữa, phải 
không bà?” 
Dì Hà còn chưa kịp đáp lời thì Bảo Long cũng 
đã bắt đầu bật khóc: “Mẹ không cần cháu nữa rồi.” 
“Mẹ ơi, mẹ ơi..” Bảo My ngày thường rụt rè, nết 
na thùy mị nhưng lúc này đây cũng không kiêm 
chế được những giọt nước mắt, khóc một cách 
điên cưồng, 
Bảo Hân chạy đến trước mặt dì Hà, nằm chặt 
đôi bàn tay nhỏ bé lại, nước mắt lưng tròng: “Con 
muốn đi tìm mẹ” 
Sáu đứa trẻ cùng lúc muốn mẹ, cảnh tượng 
huyên náo kia khiến dì Hà đau đầu, bà trấn an sáu 
bé con: “Hôm nay vốn định đi máy bay đến 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-6-tieu-bao-bao-tong-tai-daddy-bi-tra-tan/2330732/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.