Sắc mặt Tàn Ninh Trân ửng hồng, cả người đều xui lơ trong lòng Trác Diệp.
“A Trân, máy ngày nay không gặp em, em không biệt anh nhớ em nhiều chừ ng nào đâu.”
Giọng nói trầm thấp từ tính, có thể làm cho người ta cảm nhận được sự tao nhã của hãn.
Tần Ninh Trân ngước mắt lên, mỉm cười nhìn hắn, “Không phải nói ở khách sạn gặp, sao anh lại ở chỗ này chờ em?”
Trác Diệp bí ân mỉm cười, nói: “anh và ông chủ của khách sạn này là bạn bè, anh đã bảo ông ây tắt máy ảnh ở đây, hơn nữa, không có ai ở đây, nhìn thây em, anh có chút không thê kiểm soát.
ˆ Lời của Trác Diệp lộ ra ái muội, ánh mắt thâm trầm như đêm nhìn Tần Ninh Trân, một chút cũng không che giâu.
Tần Ninh Trân không chỉ có khuôn mặt chăm sóc tốt, dáng người cũng chăm sóc rất tốt, chỉ cân là đàn ông, đều không khống chế được sự hấp dẫn của bà ta.
Tần Ninh Trân mỉm cười vẻ mặt thẹn thùng, giỗng như cô gái nhỏ được yêu đương, trên mặt nồi lên đỏ ửng, “anh sắp xếp xong tất cả, thì em yên tâm nôi.
“
Trác Diệp tựa vào xe, khiến Tần Ninh Trân gắt gao dán chặt vào hắn.
“A Trân, anh không muốn vào trong khách sạn, hay là chúng ta ở trong xe Si: Tần Ninh Trân vừa nghe, kinh ngạc nhìn hắn, đấm ngực hắn một cái, “Ha ha sao anh,cũng học được người trẻ tuổi chơi kiểu này vậy.
“A Trân cảm thấy anh rất già sao?
Chúng ta đã ở bên nhau từ 18 tuổi, lúc 22 tuôi em đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/675034/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.