Chương 881:
Lục Tư Tư cười lắc lắc đầu, “Lôi Lăng, anh thật sự không biết an ủi người khác .Anh sai rồi, có một số việc quả thật không được, nó tựa như dấu vét bị bàn ủi để lại trong lòng vậy, thời khắc thương tâm khổ sở, tất cả, toàn bộ sẽ bị phơi bày.
Anh có biết đời người đau khổ nhất là cái gì không ?”
Lôi Lăng lắc đầu, từ trước đến nay anh chưa từng yêu đương, cũng không biết cái gọi là đau khổ chính xác là gì?
Đau khổ lớn nhất của đời người, đến năm ba mươi lăm tuổi, anh vẫn chưa từng trải qua.
Nhưng anh có biết một chút, không cần suy nghĩ quá nhiều, suy diễn về mọi thứ, nắm thật chặt, thời gian quả thật là có thể hòa tan nỗi đau, nhưng là cũng không thể chữa lành tắt cả..
Lục Tư Tư cười khổ nói: “Là linh hồn không có nơi chốn thuộc về mình.
Tôi từ nhỏ đã không có nhà, một mình lớn lên ở nước ngoài, cái loại cảm giác cô độc đó thật sự khiến người ta muốn phát điên.
Mỗi một lần muốn tìm một người ở bên cạnh, lại phát hiện không thể tìm được ai khác, chắc là anh chưa từng trải qua cái loại cảm giác này.”
Mỗi khi gặp chuyện buồn khổ, cô luôn khóc một lần thì giải quyết xong_, trước mặt cười nói, nhưng sau lưng lại khóc thằm, đây là cách cô đã dùng để vượt qua.
Con người ta dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me/675534/chuong-881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.