Trần Dư Hoài: "..." Anh ta cũng không định độc thân cả đời.
"Cô tên gì?"
Tống Duệ Nguyệt chớp đôi mắt tròn xoe, thuận miệng trả lời: " Tống Duệ Nguyệt." "Cô là chủ nhà này?" Ánh mắt Trần Dư Hoài nhìn Tống Duệ Nguyệt trở nên nghiêm lúc.
Tống Duệ Nguyệt có chút chột dạ, gật đầu.
Trần Dư Hoài: "Theo lời khai của cô, cô ngủ đến nửa đêm nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau đó, đi vòng từ cửa sau ra bên hông tường trốn? Người bình thường trong trường hợp này thường trốn ở một nơi nào đó kín đáo trong nhà mình, sao cô lại nghĩ đến việc trốn dưới chân tường nhà bên?"
Tống Duệ Nguyệt: "Vì bên phải nhà tôi là nhà bà Chu, nếu tôi có chuyện gì, chỉ cần hét lớn ở đây, bà Chu và gia đình bà ấy sẽ nghe thấy, vì vậy, tôi mới trốn ở đó."
Trần Dư Hoài nhìn Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt sâu thêm vài phần, cô gái nhỏ này không bình thường... Có phải là điệp viên sắc đẹp mà nước ngoài cài vào trong nước không?
May mà Tống Duệ Nguyệt không biết anh ta đang nghĩ gì, nếu không, cô nhất định sẽ hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.
"Bột vôi treo trên xà nhà lấy ở đâu? Sao lại chuẩn bị kỹ càng như vậy?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - .]
"Vôi á, tôi nhặt ở bãi vôi ấy! Chủ nhiệm Chu của ủy ban khu phố và bà Chu đều nhắc nhở tôi, nói tôi ở một mình phải cẩn thận, tôi thấy rất có lý nên đã làm một cái bẫy trước cửa.
“Hơn nữa, tôi sợ bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/2532464/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.