Dù sao thì cũng phải tìm việc gì đó cho đứa nhỏ này làm. Lục Kim An kinh ngạc đến mức không thể tin nổi: Cái gì? Vừa nãy còn nói chỉ học 10 chữ, bây giò lại phải học cả phép cộng trừ, còn cả tiếng Hán nữa... Yêu thẩm sao lại làn nhẫn thế chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Tống Duệ Nguyệt nhân lúc Lục Kim An chưa kịp định thần lại thì đã xoa xoa lòng bàn tay và nhắn tin cho người bên kia. Một lúc sau, lòng bàn tay cô nóng lên. Cô thấy rất kỳ lạ, mua đồ nhanh thế sao?
Hay là thời gian hai bên không đồng bộ? A Tứ nghe nói còn được học cả toán thì cũng động lòng. "Lão đại, em có thể học toán cùng không?"
Tống Duệ Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên, những gì em học sẽ phức tạp hơn nhiều, trong phạm vi 10, trong phạm vi 100… cho đến những phép toán khó hơn nữa, đến lúc đó chị sẽ dạy em hết, lão đại của em là học bá ở trường trung học số 1 Chương Thành, dạy hai đứa nhóc các em thì dư sức."
A Tứ nghe xong thì vui vẻ gật đầu, làm việc cũng hăng hái hơn.
Tống Duệ Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, liền dẫn hai đứa đến một bãi đất trống, viết mười chữ cơ bản nhất lên mặt đất, còn giảng giải cho chúng về sự tiến hóa của chữ Hán cổ.
Lục Kim An nghe rất say sưa, bởi vì Tống Duệ Nguyệt đã kể những chữ đó thành những câu chuyện nhỏ nhưng đến khi bảo nó cầm cành cây viết tên đất thì nó bắt đầu tười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/2532675/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.